Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

THỜI GIAN....



Trôi trôi qua 1 cách êm đềm, ai cũng bảo ta sao khác quá , lạ quá chỉ có ta mơ hồ không nhận ra điều đó .

Bỗng chốc vô tình lật lại những trang kí ức xưa . Khi ấy , ta chỉ biết yêu và yêu hết mình , yêu và chứng tỏ rằng mình đang yêu đấy.


Và lúc đấy ta ngây thơ tin vào cuộc sống chỉ toàn 1 màu hồng và những dải sắc …

Và lúc ấy ta cứ ngỡ mình đã lớn và cuộc đời không thể kìm hãm những bước chân …

Nhưng sau những thử thách, những đau đớn….. Ta như sống chậm lại…

Sống chậm 1 chút để cảm nhận hết vị đắng của cuộc sống…

Sống chậm 1 chút để có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ mà khi đi nhanh quá sẽ vô tình bỏ qua…

Sống chậm 1 chút, tiến từng bước tới mục tiêu mà khi hấp tấp quá sẽ vấp ngã và thất bại…

Suy nghĩ nhiều 1 chút để thôi không sợ bị dối lừa…

Suy nghĩ nhiều 1 chút để có thể chín chắn hơn trong việc làm…

Suy nghĩ nhiều 1 chút để biết nên yêu thương ai, thù ghét ai…

Suy nghĩ nhiều 1 chút để biết rằng làm gì cũng có nguyên do của nó…

Lạnh hơn 1 chút để thấy rằng ta không dễ dàng tan chảy như thủa ban đầu…

Lạnh hơn 1 chút để ta biết quý trọng hơn những gì sẽ có …

Và ta đã thay đổi như thế đấy…

1 con người hoàn toàn đối lập…

Ta giờ đây - thâm trầm và sâu lắng , nhẹ nhàng và không thích ồn ào.

Nhưng ta sẽ không dễ cười sau khi khóc, không dễ yêu rồi dễ quên, không dễ buồn rồi sẽ vui…

Vì ta đã khác………..

0 nhận xét:

Đăng nhận xét