Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

SẤU MÙA LÁ RỤNG.... CON NGƯỜI CŨNG CHỢT THẤY MONG MANH


Những chiếc lá vàng chỉ còn đính tạm thân xác trên cành, giữa xanh mướt những lá non, chờ một nhẹ gió, để mang theo hồn cỗi lìa đời.

Ở  Matxcova, những năm 1930, người ta treo những tấm biển: “Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng”. Và nhà thơ Olga Berggholz đã viết thế này: “... Những tấm biển treo dọc theo đại lộ/ Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi/ Nhắc cả những ai đi cô độc trong đời/ “Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng...”

Tâm hồn con người cũng mong manh như lá mùa rụng, nếu có thể tránh cho nhau những lay động thì tốt biết bao nhiêu. 

Mấy ngày này Hà Nội dường như ưu tư nhiều hơn trong mùa lá sấu rụng... Và con người, cũng chợt thấy mong manh.


Chỉ chờ một cơn gió....


... là vàng rớt xuống phố êm


Cong như cánh diều tuổi thơ


Trong buổi trưa tĩnh lặng...


... độc hành


Dù có đôi...


... hay cô độc


Cũng xin đừng chạm vào cây mùa lá rụng


Cha đưa con về chốn bình yên


Giữa xanh mướt, chờ một nhẹ gió, để mang theo hồn cỗi lìađời


Lá vàng rơi đầy, mùa này Hà Nội dường như ưu tư nhiều hơn


Ngóng khách


Bên thềm nắng...



... và sau cơn mưa

0 nhận xét:

Đăng nhận xét